Khi sinh ra mỗi chúng ta đều theo một luật định của loài người là Sanh , Lão , Bệnh , Tử . Đó là điều hẳn nhiên mà chúng ta phải tuân theo , cho nên với một đời người rất ngắn ngủi mới ngày hôm qua chớp mắt là ngày hôm sau thì vài chục năm có nghĩa lý gì , tóc sữa , tóc xanh , tóc nâu , tóc bạc thì mấy hồi , nhưng điều quan trọng ta được sinh ra là nhờ ơn Cha Mẹ mới có ta , dù ta có đẹp , có xấu , có ngu xuẩn , thông minh hay gì chăng nữa nhưng ta vẫn là ta , vẫn là đứa con tuyệt vời nhất của Cha Mẹ , vẫn nhờ dòng sữa của Mẹ, nhờ công ơn của Cha .
Tại sao người ta thường ca ngợi hình tượng người Mẹ nhiều hơn Cha , có lẽ vì người Phụ nữ thường chịu nhiều khổ cực nhất , nên người ta thường nói .
Đàn ông đi biển có đôi
Đàn bà đi biển mồ côi một mình
Có lẽ vậy , Mẹ là dòng suối tắm mát , là dòng sông êm đềm , là vòng tay ấm áp che chở cuộc đời con ......
Hình ảnh đó có biết bao nhiêu thơ , nhạc , ca dao đã ca ngợi tình mẹ thương con bao la như biển rộng , trời cao , trái tim Mẹ dành cho con " thương con " như một thứ tình thiên thu bất tử .
Tiếng "Mẹ" đầu tiên của trẻ thơ bật ra khi biết nói như một sự trùng hợp ngẫu nhiên để đáp lại tình mênh mông bao la như trời biển của mẹ và trong ký ức đó của con hình ảnh mẹ rất đơn sơ , mà nhà thơ Lưu Trọng Lư đã trao chuốt vần thơ về Mẹ
Mỗi lần nắng mới hắt bên song.
Xao xác gà trưa gáy não nùng;
Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,
Chập chờn sống lại những ngày không
Tôi nhớ mẹ tôi thuở thiếu thời
Lúc người còn sống tôi lên mười
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội
Áo đỏ Người đưa trước giậu phơi
Hình dáng mẹ tôi chửa xóa nhòa
Hãy còn mường tượng lúc vào ra
Nét cười đen nhánh sau tay áo
Trong ánh trưa Hè, trước giậu thưa
( Nắng mới )
Mỗi năm tôi thường về quê Miền tây thăm "Mộ Mẹ " ở nghĩa trang làng , mà dân làng tôi thường gọi là " Đất Thánh " tức là đất của của dòng họ gia tộc , đốt nén nhang mà nhớ Mẹ biết bao , ngồi bên Mộ Mẹ mà hồi tưởng lại những lúc còn trẻ thơ , hình ảnh mẹ trong ký ức của tôi không bao giờ xóa nhòa . Mẹ ơi ! suốt cuộc đời Mẹ phải vất vả hy sinh cho chồng con , mà không một chút buồn lòng , chán nản . Mẹ đã thao thức sớm khuya làm lụng cực khổ người hao mặt gầy . Nhớ khi xưa mẹ buôn bán nhỏ ,dáng mẹ ngồi góc xóm để bán những những quà bánh trái cây lặt vặt để kiếm tiền nuôi con , hình ảnh mẹ gầy gò xanh xao sáng nắng chiều mưa làm mẹ mau già hơn , nét nhăn càng hằn lên trán mẹ hơn , rồi những lúc con ốm nặng , mẹ túc trực bên con , lo lắng cho con từng chút , mẹ đút cho con từng muỗng cháo, muỗng cơm , từng viên thuốc .
“ Quanh năm có nghỉ ngày nào!
Sớm khuya làm lụng người hao mặt gầy
Rét Đông đi cấy đi cày
Nóng Hè bãi cát, đường lầy đội khoai
Bấu chân khỏi ngã dốc nhoài
Những chiều gánh nước gặp trời đổ mưa”.
(Mẹ ơi! Đời Mẹ)( Huy Cận )
Con không biết phải kể bao nhiêu về sự hy sinh và lòng yêu thương của mẹ , con không biết phải diễn tả làm sao cho hết những hình ảnh mà trong ký ức con luôn nhớ về mẹ . Tình yêu thương của mẹ là cả một kho tàng , lòng mẹ thì bao la lắm , chẳng có ngôn từ nào có thể nói hết được .
Mênh mông biển lớn sóng dâng trào
Lòng mẹ ngàn năm vẫn dạt dào
..................................
Nhớ mẹ tháng năm mòn mỏi đợi
Nỗi lòng canh cánh núi ngàn cao”
( Nguyễn Vô Cùng )
Một kỷ niệm mà con không bao giờ quên được trong cuộc đời này , là vào một dịp đi công tác xa một tuần lễ , khi về đến nhà trời đã tối được tin mẹ nằm bệnh viện con vội vã cất hành trang rồi đi thẳng vào bệnh viện , vào đến nơi nhìn thấy Mẹ đang nằm trên gường bệnh , đôi mắt nhắm nghiền , khuôn mặt xanh xao , gầy guộc , hơi thở nặng nhọc , mà tim con se thắt , lòng con quặng đau . Ngồi bên Mẹ , nắm bàn tay gầy của Mẹ , bàn tay này đã bao năm tháng làm lụng nuôi nấng các con nên người đã chai cứng theo thời gian , giờ như buông xuôi theo số phận .
Mẹ ơi ! con muốn nói thật nhiều với mẹ , hình ảnh Mẹ ngày ấy không bao giờ quên được , nhất là phút lâm chung , Mẹ cố gắng gượng gạo kêu tên một người con không ở bên Mẹ ( người con ấy bên xứ người ) , rồi khi người con ấy của Mẹ hay tin đã khóc rất nhiều , rất nhiều ... vì không được ở bên Mẹ , nhất là khi biết được phút lâm chung Mẹ đã gọi tên mình .
Một bông Hồng đỏ cho những ai còn Mẹ , con xin dâng Mẹ một bông Hồng Trắng nhân Mùa Vu Lan này , ngày mà chúng con hướng những suy tư của mình về quá khứ , ngày để thể hiện đạo làm con với đấng sinh thành , con xin thắp nén hương này trong dòng đời đầy toan tính , bon chen , đầy ganh ghét , đố kỵ , ích kỷ , thù hằn , nhưng khoảnh khắc này của ngày lễ Vu Lan đưa những người con đối diện với lòng mình đúng nghĩa hơn .
Và mùa Vu Lan lặng lẻ đến
Con âm thầm cài bông hồng trắng
Giữa bao bộn bề giờ dẫu không còn Mẹ
Con vẫn mĩm cười , và thầm gọi Mẹ ơi
NGÀY LỄ VU LAN
NGUYỄN QUỐC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét