trang

Thứ Ba, 4 tháng 3, 2014

Vài dòng ngày giỗ Mẹ

Mẹ ơi, lại thêm một lần giỗ của mẹ . Trời hôm nay không một chút nắng nơi vùng đất Long An này mà con đang sống . Con đứng đây, chơi vơi giữa đất người xa lạ mà giờ đây con phải làm quen và coi nó như mảnh đất của chính mình !

Vậy là đã bao mùa mẹ đi xa để rồi con về đây nơi con được sinh ra và lớn lên trong con hẻm chật chội ở Quận Tư ,  luôn thấy hình bóng mẹ lẩn quất đâu đây, bên con, dưới hiên nhà con đang đứng ! Hôm nay, con về cùng các cháu của Mẹ , con đậu xe bên một con đường nhỏ, ngắm nhìn xe cộ vượt qua ! nhìn cây Bồ đề sau nhà ( nay là trước nhà ) , bỗng dưng một kỷ niệm xa xưa trổi dậy ùa về ! sau nhà mình dạo ấy có một cây cầu nhỏ nối liền các nhà sàn gổ trên một con rạch Câu Chông ra kênh Tàu hủ. Ngày xưa con rạch đó rất sạch , tuổi thơ của con đã từng nhảy xuống tắm trên con rạch ấy , cùng các bạn trang lứa tung tăng trên cây cầu gổ thả diều , chia từng phe đánh trận giả  ...  Hồi ấy, con còn bé tí mẹ nhỉ, chỉ biết ăn học và chơi đùa . Có những lần đánh lộn thật với bạn mẹ đã kêu về  , cầm roi trên tay mà nước mắt mẹ chảy xuống , lúc ấy mẹ nhìn thấy con khóc thì mẹ không nờ ra tay  , và con nhận ra ánh mắt giận dữ của mẹ, nhưng khi nhìn thấy vết máu loang lổ trên tay con thì mẹ đã bế con vào lòng và chạy ùa vào lấy bông và nước rửa cho con !

Nuôi dạy con cái thật khó phải không mẹ ! Đến bây giờ khi mà con đã có con, các cháu của Mẹ đã lớn và con chứng kiến từng ngày sự lớn khôn của chúng ! Hẳn chúng cũng như con ngày xưa và con bắt đầu học được tính kiên nhẫn từ mẹ. Tuổi thơ nhiều khi làm mà không lường hết những hậu quả. Nhiều lúc các con của con đã làm những việc không đúng, khiến con bực mình và định quát mắng chúng, nhưng những lúc như vậy, con lại như nhìn thấy ánh mắt cương nghị nhưng cũng tràn đầy tình âu yếm của mẹ. Con lại dịu xuống. Nhiều lúc không dừng được, con lấy roi quất chúng một cái, tiếng khóc của chúng khiến con đau đớn, nhưng quay đi để cố giấu những giọt lệ ! Mẹ đã từng nói không được mềm yếu trước mặt người khác, với các con thì càng không. Nuôi dạy con cái phải biết thưởng phạt công minh !

"Tánh Lười biếng còn buồn hơn cả khổ con ạ", mẹ đã nói như thế khi con thấy mẹ lúc nào cũng quần quật làm việc ! Mẹ ơi, cùng với năm tháng con lớn lên, trưởng thành hơn và ngẫm nghĩ về những câu nói của mẹ. Những câu nói bình thường được chắt chiu từ cuộc sống lam lũ của mẹ đôi khi con thấy chúng còn thiết thực hơn cả những câu châm ngôn hay những câu nói cao siêu của các nhà hiền triết !

Con rất nhớ mẹ, mẹ ạ. Trong đầu con lúc này trỗi dậy bao hình ảnh của mẹ. Hình ảnh mẹ ngồi bán nới góc hẻm gần nhà những chiếc rổ tre đựng trái cây để bán, hình ảnh mẹ đêm đêm hí hoáy sửa những bộ quần áo cũ, cảnh mẹ sáng sớm ra chợ mua đồ về để bán , cảnh mẹ sắp bàn và những rổ tre bày trái cây lẻ , cảnh mẹ lo cơm cho các con ăn…  Nhiều lắm mẹ ạ, con làm sao kể hết !

 Đời mẹ tần tảo quá nhiều và gánh chịu bao đau thương. Còn con, có lẽ số phận đã trả công cho mẹ bằng cách cho con được hưởng nguồn hạnh phúc. Tiếng cười của con và các cháu của mẹ là nguồn hạnh phúc vô tận của con , nhờ đó khi con lao vào làm việc mà không hề kêu la !  Con đôi lúc cũng cảm thấy buồn lòng ! Chính cha mẹ đã sinh ra con và nuôi con đến lúc trưởng thành, khi con chập chững bắt đầu đầu bay được bằng chính đôi cánh của mình, thì cha mẹ không còn nữa, con đã chẳng báo hiếu gì được cho cha mẹ !

"Công việc khiến con cảm thấy cuộc sống không nhàm chán!" mẹ cũng đã nói thế ! Vâng, và bây giờ con đã chiêm nghiệm được điều ấy ! Hãy vui nha mẹ, vì con đã theo đúng và tiếp tục con đường xưa mà con đã chọn. Ngày đó, con đường mà con chọn, theo mẹ là gập ghềnh, đầy gian truân và xa thẳm mù khơi, vậy mà con đã đi và đã tới, con đã ít nhiều thành công và vẫn tiếp tục ! Ôi ! Giá mà mẹ còn, hẳn mẹ sẽ hài lòng vì con, đứa con trai bướng bỉnh và luôn quậy phá nhưng luôn nghe lời mẹ…

Ngồi tâm sự với mẹ, khiến lòng con ấm lại, con như trút được bao u ám của buổi chiều mây mù, sương giăng giăng tối mờ khắp ngả ! Con biết, mẹ vẫn luôn đi theo con, đúng không ! Mẹ ở đây, mẹ ở kia…
Mùa giỗ mẹ con về đây đốt nén hương bên bàn thờ Mẹ , đứng trước hiên nhà mình dõi mắt nhìn lên trời cao, con thả tâm hồn mình về nơi ấy, con thành kính mong muốn hương hồn ba mẹ  luôn phiêu diêu nơi chín suối. Hãy thanh thản và bình an, mẹ nhé !

Con của Mẹ