trang

Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

Nhớ Mẹ trong Lể Vu Lan

Chúng ta sinh ra, trưởng thành, tuổi già đến, bệnh tật rình rập, rồi cái chết đón chúng ta trở về  cõi vĩnh hằng, trở về với đất mẹ, trở về với cát bụi, đó là một qui luật bất biến của tạo hóa. Ai cũng phải vui vẻ đón nhận qui luật ấy một cách tự nhiên.


Từ ngày mẹ tôi mất đến nay, thắm thoát mà đã 20 năm rồi , mỗi năm về thăm nghĩa trang, viếng mộ mẹ, tôi thấy có những ngôi mộ mới, hoa vẫn còn tươi, hỏi ra mới biết toàn là những người con của làng vừa mới ra đi. Sự ra đi của mỗi người đều có nguyên nhân khác nhau, người trẻ tuổi thì mất do tai nạn giao thông, người trung niên thì do uống quá nhiều rượu dẫn đến ung thư gan, những người khác đều mắc chứng bệnh ung thư, sau cái mất của mẹ, tôi liệt kê những người đã khuất sau mẹ, rất nhiều người bằng tuổi mẹ, dưới tuổi mẹ và trên tuổi mẹ một chút đều ra đi do chứng bệnh ung thư quái ác hoành hành. Xã hội ngày càng phát triển, kinh tế khấm khá hơn trước, đời sống sung túc hơn trước, tuổi thọ gia tăng hơn trước, dân số Việt Nam đang già đi.

Nhưng tất cả cũng không vượt qua được quy luật của loài người là sinh , lão , bệnh , tử . Có lẽ tôi cũng theo quy luật đó , khi mà năm nay tôi đã 50 tuổi rồi , cái tuổi mà ngày xưa các cụ làm lễ ra đinh .

Nhớ ngày xưa khi còn trẻ thơ hình bóng mẹ và ký ức luôn ngập tràn trong tâm , rồi đến khi mẹ mất khiến cho tôi và tất cả anh chị em trong gia đình đều bàng hoàng . Dù biết rằng căn bệnh ung thư quái ác đã cướp đi một người mẹ mà tôi hằng yêu quý . Ngày mẹ mất tôi và cả anh chị em tôi cũng đã khóc rất nhiều , nhưng có lẽ tôi là người khóc nhiều nhất , bởi vì trong thâm tâm tôi đã rất hối tiếc không được báo hiếu cho mẹ khi mà tôi bắt đầu làm nên sự nghiệp cho riêng mình . 

Nhớ lại khi xưa mẹ đã tần tảo buôn bán lo lắng cho đàn con chúng tôi , nói đàn con là chính xác , tôi là người con thứ mười theo cách gọi người miền Nam ( đứa con thứ chín ) , sau tôi còn ba đứa em nữa . Mẹ đã làm tất cã cho những đứa con của mẹ , mẹ hy sinh rất nhiều , nuôi cho con khôn lớn nên người , mà điều đáng quý nhất là tất cã những đứa con của mẹ không ai hư hỏng cả , ai cũng nên người , có công ăn việc làm . Có điều khi các con trưởng thành và làm ăn khấm khá thì lúc đó mẹ lại vĩnh viển ra đi .

Mỗi lần về quê, bên mộ cha và mẹ , tôi có rất nhiều điều muốn tâm sự những gì mà cuộc đời con đã đi qua ,những khó khăn khi làm cha của những đứa con của tôi , những thăng trầm trong cuôc sống với mẹ , không biết mẹ nơi suối vàng có lắng nghe được những lời tâm sự của con không .

Cả đời mẹ lam lũ , ngồi một góc trong khu xóm lao động ở quận Tư , Sài gòn  buôn bán lẻ kiếm từng đồng nuôi các con , mẹ tôi là một người hiền lành nên mẹ đã để lại trong lòng nhiều người những tình cảm tốt đẹp và sự tiếc thương bằng chính nhân cách của mẹ. Mẹ luôn luôn  chịu phần thiệt thòi trong các quan hệ, kể cả với họ hàng nội ngoại cũng như hàng xóm, láng giềng. Mẹ thường khuyên chúng tôi hãy sống trung thực, mẹ lấy nhiều dẫn chứng để chứng minh cho luật nhân quả, chúng tôi thấm thía những bài học mẹ đã dạy. Mẹ ra đi vĩnh viễn rồi! Nhưng những gì mẹ dạy dỗ chúng con, chúng con sẽ mãi khắc ghi trong lòng, và mỗi anh em chúng con sẽ gắng thực hành những điều mẹ dạy bảo.

Mùa Vu lan năm nay đã là năm thứ hai mươi anh em chúng tôi không còn mẹ, nỗi đau không gì bù đắp nổi, không còn mẹ u ấp mới thấy trong lòng mình rất trống trải, sự thiếu vắng mẹ là những tổn thất lớn về tinh thần. Mẹ không còn nữa, mùa Vu lan lại đến, con viết những dòng này gửi mẹ ở nơi xa thẳm hiểu tấm lòng của chúng con đang hướng về mẹ. Cầu chúc cho tất cả cả bà mẹ đang còn sống được bách niên giai lão. Chúc cho muôn nhà bố mẹ, ông bà được trường thọ, con cháu được sum vầy. Mỗi gia đình là một xã hội thu nhỏ, nhiều gia đình hạnh phúc thành đạt, con cháu tứ đại đồng đường, sống có ích, sống vui sống khỏe, là hạt nhân cho đất nước tiến bộ và phát triển, thịnh vượng.

Không có nhận xét nào: